Tình anh em của hai người từ giờ không còn là bí mật nên có thể thoải mái tương tác ở trường. Thế nhưng việc chăm sóc dạy dỗ cậu em trai hờ này hình như cũng không dễ dàng cho lắm. Mọi người đều nghĩ nghĩ cậu sẽ sớm bị đại ca đánh cho một trận, không ngờ
Đây là nơi cư trú của từ 200.000 đến 500.000 con dơi. Vào mùa di cư, số lượng dơi có thể tăng vọt hơn một triệu con. Đàn dơi đông đúc này đã gợi cho Adams một ý tưởng "độc nhất vô nhị", đồng thời cuộc tấn công Trân Châu Cảng vài tuần trước đó càng khiến
Hưng đâm ra nghi ngờ. Chưa bao giờ Quyên "bốp chát" với anh như vậy. "Mặt mày đâm lê, lựu đạn, cách ăn tiêu…". Quyên xem thường anh quá. Anh thấy phải có một hành động gì đó với Quyên, phải làm gì đó cho "bõ ghét". Hưng nghĩ vậy và xin phép về Việt Nam nửa
- Người thứ hai coi cầu nguyện là một sự thay thế cho làm việc, vì thế sau khi cầu nguyện xong người ấy ngồi chờ Chúa giúp. kính sợ Thiên Chúa. Vậy khi Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, cho anh em được thảnh thơi mọi bề, không còn thù địch nào nữa, trên đất mà
Muốn tránh đi đường vòng trong cuộc sống, bạn phải hiểu được sự khôn ngoan trong các câu nói dân gian. Người xưa kia đã từng răn dạy chúng ta phải làm người: "Hai bữa không ăn, hai đầu không thấp, hai người không gặp, hai việc không làm" tại sao laị như vậy? Hai bữa không nên ăn Một là: Nếu tất cả các
Tổng giám đốc băng lãnh yêu một thư ký nhỏ bé. Cuộc sống và con đường tình yêu của họ sẽ ra sao. Hãy đón xem đọc truyện Một ngoan, hai mất việc, em chọn cái nào (XIUCHEN) (Longfic) (chuyển ver) được đăng bởi anthao1810
fEKR. Mất rồi? Nghe thật nực cười!Phong Mạc Tử đột nhiên lại cười cười trước con mắt ngạc nhiên của mọi người, họ không hiểu cho đến khi- Cậu thật biết cách đùa Joy. Đừng giỡn nữa, cô ấy ở phòng nào trong bệnh viện?- Tử! Tôi không biết đùa, là sự thật, cô ấy chết khi cứu vừa dứt lời đã bị một lực mạnh xiết cổ áo, Mạc Tử một tay cầm cổ áo Joy, một tay vung lên giữa không trung có thể đấm đối phương bất cứ lúc nào. Ánh mắt sắc nhọn tàn nhẫn, giọng nói rít lên đầy đáng sợ. - Tôi bảo cậu thôi đùa. AN ĐÂU?Những người trong trong căn phòng chứng kiến cảnh này thì hốt hoảng, Haley đang ngồi cũng phải bật dậy ngăn cản. Nhưng nói cách nào, khuyên thế nào cậu ta cũng không nghe, cô chưa bao giờ chứng kiến một Mạc tử đáng sợ như vậy, cú đấm của cậu vung vào mặt Joy. Haley sợ nếu tiếp tục thì cả hai đánh nhau nên hét lên- Phong Mạc Tử, Joy không có lỗi, An cô ấy vì đẩy cậu ra khỏi chiếc xe mà không kịp bảo vệ mình nên mới...- Tôi không tin!-Cậu không tin tôi cũng chẳng biết làm sao?Mạc Tử thả Joy ra, bàn tay buông xuống, đáy mắt hoang mang không dám tin vào sự thật. An không thể nào để cậu một mình như vậy được, trong một khắc cậu sợ phải chấp nhận sự Cậu nghỉ ngơi đi, tôi với Joy về trước. Bác gái chúng cháu đi, cứ để cho cậu ấy bình tĩnh Được!- Phải rồi! Nếu cậu cố chấp không tin, nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng tôi đưa cậu đến gặp cô nói xong liền bỏ đi, khuôn mặt Mạc Tử trắng bệch, bờ vai không kiềm chế mà run lên từng cơn, đôi chân như mất đi khả năng đứng vững khiến cậu muốn ngã. Cả đời cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ như lúc này, trải qua một giấc ngủ dài, đùng cái An không còn bên cậu. Điều này làm sao chấp nhận được, có ai biết cậu phải làm sao đây?Ngoài xe,- Có sao không?Haley vừa hỏi vừa chạm vào vết sưng trên mặt Joy do Mạc Tử gây ra, vẻ mặt lo lắng không khỏi hiện lên. Vừa rồi, cô như thấy một Mạc Tử khác, cô không ngờ người cô yêu mười mấy năm lại hành xử như thế, lời nói của cô cậu ta cũng chẳng bỏ vào tai, rốt cuộc Haley trong mắt cậu đã thấp kém đến mức nhìn ánh mắt kia, lần đầu tiên dành cho mình không phải cho ai khác bất giác cảm động vô cùng, cư nhiên muốn lưu giữ khoảnh khác này mãi. Chỉ là một giây sau đó, cánh tay đẹp đẽ ấy buông xuống, lông mi cong vút hạ một nửa, nhìn sơ qua là biết đang chứa những u buồn. Anh tự cười chính mình ảo tưởng- Thất vọng?- Ừ, dù biết trước nhưng lúc chứng kiến mới thấy Trải qua một thời gian, cậu ta tự khắc sẽ quên cô gái nói xong thấy Haley thở dài, anh quen cô lâu như thế đương nhiên biết giờ cô đang nghĩ gì nên nói tiếp- Chuyện đó...cũng không phải là lỗi của mày, đừng quan tâm Nhưng một nửa cũng tại tao, lỡ Mạc Tử phát hiện thì phải làm sao? Thật không dám nghĩ mệt mỏi dựa đầu vào ghế tựa, cảm thấy mọi thứ thật khó khăn đối với cô. Cô chán ghét việc phải một mình đối diện cuộc sống này. Nhưng...- Ngốc! Có bị phát hiện thì tất cả tao một câu nói của Joy làm Haley bừng tỉnh, cô ngạc nhiên dương mắt tròn nhìn anh. Có phải vừa rồi cô vừa nghe lầm, nhưng khi nhìn nụ cười nửa vời của anh thì cô không dám phủ nhận nữa. Cô có lẽ đã quên, trước giờ Joy luôn ở bên cô, giúp cô làm những việc xấu xa mà tưởng chừng bản thân không dám, đã luôn thức tỉnh cô lúc cô buồn rầu chìm trong men rượu. Mặc dù Joy đã nói những câu như vậy rất nhiều nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy mình bị rung động. Thật sự rung động bởi lời nói đó, cảm giác cô độc lúc nãy tan biến như một làn khói. - Mày sao lại tốt với tao như thế? Haley hỏi, không hiểu sao tim cô lại đập mạnh như vậy, trước nay ở gần Joy có bao giờ bị như vậy. Chỉ mong khi hỏi câu này, Joy sẽ trả lời khác xa với điều cô đang nghĩ lúc này, vì có thế cô mới không ngại ngùng với Joy. Người ta thường bảo đời chả như mơ, quả vậy vì...- Vì lỡ yêu chứ điên mất!!! Ngày hôm sau, dự với chả báo, thời với chả tiết, trên truyền hình kêu mai nắng, thế mà nhìn coi, mưa như trút nước. Dự báo thời tiết kiểu này nguy hiểm quá, mưa bão thất thường người qua đường ngã sấp mặt mất. Người người nhà nhà không dám bước ra đường nửa bước, vậy mà có một kẻ gần như điên lên nhất quyết đòi ra nghĩa trang bằng được. Nhìn Mạc Tử khổ sở, khuôn mặt xanh xao, vết thương trên đầu chưa khỏi mà xót, bất đắc dĩ Haley và Joy đành đưa cậu ta ra trang, một nơi an nghĩ cho những người đã khuất, không khí ở đây lúc nào cũng ảm đạm và buồn nhạt, cộng thêm hôm nay trời không có chút ánh sáng, nghe có chút run người. Ở một phần nào đó trong nghĩa trang, có một ngôi mộ vừa mới được đắp cách đây không lâu, những bó hoa tươi đẹp được xếp cẩn thận quanh ngôi một trên ngôi mộ là hình của một cô gái trẻ trung xinh đẹp, cười tươi như một bông hoa. Haley nhìn thấy có người đến trước cả bọn họ, đến gần mới biết thì ra là Lập Triết và bạn gái anh ấy, Hạ Linh. Nhìn mắt Linh sưng đỏ Haley đoán cô ấy đã khóc rất nhiều. Không ngờ An lại có những người bạn tốt như vậy- Đừng bận tâm gì cả, mình sẽ giúp cậu chăm sóc gia đình, yên nghỉ nói xong lại không kiềm được bản thân muốn khóc, nước mắt lại cứ chảy may mà có Triết an ủi. Cô nhìn sang bên, Mạc Tử đang tới gần chỗ này, đằng sau còn thêm hai người. Lúc Mạc Tử nhìn thấy mộ An, Linh thấy cậu cứ đứng đơ như vậy, một câu cũng không nói, nước mắt một giọt cũng không rơi. Còn nghĩ, cậu ta thật vô tâm, nhưng cô đã lầm, có những người biểu lộ tình cảm khác nhau chẳng hạn như cô, có lẽ chỉ biết khóc thương với Mạc Tử, ngay lúc này, cậu ta khụy gối quỳ xuống trước mộ An, cây dù trên tay cũng rớt tự lúc nào. Mưa cứ mưa, việc cậu ta quỳ vẫn quỳ dù Haley xót chạy đến che, mưa làm ướt người cậu, gió thổi qua lạnh cóng chân tay. Một tiếng trôi qua, Mạc Tử cứ quỳ như vậy, Linh cơ thể vốn đã yếu không thể chịu lâu nên đã về trước, Linh về Triết cũng về. Joy và Haley biết Mạc Tử cần có không gian yên tĩnh với An nên ra xe Mạc Tử, từ lúc biết nhận thức chưa bao giờ nếm trải cảm giác mất mát, cậu cũng không nghĩ tới việc phải mất đi thứ gì đó. Bây giờ cậu phải chịu đựng chuyện này Mạc Tử có lẽ không thể chịu nổi vì cú sốc quá ta thường bảo khi trải qua việc người mình thương yêu mất đi, có hai điều tùy thuộc xảy ra. Thứ nhất người đó mắc chứng trầm cảm, nặng nhẹ tùy mức độ. Thứ hai bị chứng ảo giác, khiến cho người đó hành động không có suy Mạc Tử đều vướng phải hai điều đó, như ngay lúc này người cậu đã không còn chỗ nào để mưa làm ướt. Hai tiếng trôi qua thật nhanh, Haley vì mãi vẫn không thấy Mạc Tử ra nên lo lắng vào xem thử, rồi khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp trứơc mặt mình khiến cô không đứng vững suýt ngã, may mà có Joy đằng Mạc Tử, cả người lấm lem bùn đất, dùng hai bàn tay bới nề đất đá, máu từ tay chảy ra mà ngay cả nước mưa cũng trôi không kịp. Cậu ta đang bới mộ An!!!Joy cũng không ngờ đến lại có sự việc xảy ra, nhất thời không phản ứng được, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cậu ta điên cuồng bới đất bằng tay lại bình tĩnh hơn, chạy nhanh đến cản Mạc Tử lại, cây dù trong tay cũng rơi tự lúc nào- Tử! Cậu đang làm gì vậy?Cô hỏi, thấy cậu tươi cười trả lời- Tôi nghe thấy An gọi, tôi phải đưa cô ấy ra. - Cậu...Haley ngạc nhiên không thốt nên lời, đáy mắt cô lay động dữ dội. Mạc Tử! Cậu thà làm kẻ điên chứ không tin An An chết rồi, cậu tỉnh lại một lần nữa nhắc lại để Mạc Tử tỉnh ngộ nhưng...- An không chết, cô ấy chỉ đang giận tôi.
72,791 lượt thích / 4,183,982 lượt đọc Nội dung Cái tên truyện đã nói lên tất cả Vì là tác phẩm đầu tay viết từ 03/2017 tác giả không tránh khỏi những thiếu sót, mong bạn đọc thông cảm. Tác giả mê ngôn tình nên truyện hoàn toàn hướng theo lối ngôn, ngay cả tên nv cũng giống TQ, nhưng không vì vậy mà đánh mất văn phong Việt. Truyện có vài phần hơi giống teenfic, nếu bạn đọc cảm thấy không phù hợp, có thể lặng lẽ rời đi, đừng để lại những lời khó nghe. Cảm ơn!!!Tác giả Patri_cia_015 Tình trạng Hoàn*NOTE KHÔNG NHẬN CHUYỂN VER, EDIT, MANG TRUYỆN ĐI XIN HỎI Ý TÁC GIẢ. HÃY TÔN TRỌNG NGƯỜI BỎ RA CHẤT XÁM. Có thể bạn thích? Deja vu NoriNari 707 129 12 Nếu như tất cả là giấc mơ của Kim Chi-Yeol.... mọi thứ được báo trước... liệu Kim Chi-yeol có ngăn được thảm kịch xảy ra hay chỉ là hiện tượng deja vu ...… [ ĐN Naruto ] Tôi muốn được sống theo cách của tôi LucastaSillver 0 0 2 Tag Bl, Bạo Lực, có H, 3x1Công gồm có Madara, Kakashi, vẫn sẽ ưu tiên các cặp chính trong truyện nhá, và mình cũng muốn gép đôi cho Neji và TenTen😢Và lưu ý truyện OCC nhiều đó🤣Mình cũng sẽ theo sát tình tiết chính của truyệnVà đây cũng là truyện đầu tiên mình viết nên có phần không logic và sai sót các bạn cứ bình luận góp ý cho mình nha_________________________________________________Huy là một cậu học sinh giỏi trong mắt mọi người nhưng không ai biết số phận của cậu trong gia đình khổ sở thế nào. Vì cơ thể và tâm trí cậu đã đến giới hạn, cậu quyết định khi đến thế giới khác cậu đã quyết tâm sống theo những gì mình muốn và bảo vệ những người cậu yêu như thế nào thì Mọi người đọc sẽ biết nhe😁… Đầu Thu Năm Ấy Tôi Đã Thích Em xianxian781 102 0 11 Đầu mùa thu năm ấy, tại 1 Trường Cao Trung Hoà An nằm trong các trường Top của TQ. Một cơ duyên nào đó đã đưa anh và cô học cùng 1 lớp, ngồi chung 1 bàn cùng nhau trải qua nhiều khoảng khắc thăng trầm thời học sinh cao trung, trải qua tình yêu ngây thơ của tuổi học trò. Chẳng biết từ lúc nào anh đã thích thầm cô, mặc dù anh biết anh đã có Vị hôn thê được sắp đặt từ nhỏ. Anh cố gắng kiềm chế trái tim mình xuống nhưng điều đó gần như không thể đối với anh. Và câu truyện đó bắt đầu từ lúc cô bước vào lớp anh.....Anh Lăng Tử Dương - Đại thiếu gia của Tập Đoàn Lăng Thị Cô Lâm Phi Phi - Thiên kim Tiểu thư của Tập Đoàn Lâm Thị… Đầu Gấu Thích Cam Ngọt [Nerys] Nerys264 5 0 2 Cam ngọt thì có là ai cũng phải xiêu lòng thôi!!!… Sẽ có "tôi ở một vũ trụ khác" yêu em thanhnhan0610 2 0 2 Thương em là điều anh không thể, vì từ khi anh trưởng thành, anh đã "tự phủ nhận" bản thân có thể nảy sinh sự rung động với con trai, lựa chọn không bao giờ thừa nhận có khả năng yêu một người con trai từng không ít lần thổ lộ, nửa đùa nửa thật rằng em "crush" anh, sau những biểu cảm bất lực, ngại ngùng, đến bật cười, anh không thể phủ nhận rằng bản thân có một chút vui vẻ vì có người thích lẽ vì em từng nói thích anh, nên bản thân anh cũng không kiềm được chú ý đến em nhiều hơn. Anh nhớ đến những sản phẩm của em, nhớ những kịch bản gây cười mà chúng ta đã cùng chuẩn bị, cũng quan tâm đến lịch sử tình trường của em, ... Có lẽ vì trên đời này anh không muốn phụ lòng một ai, nếu em thích anh, nghĩ tới anh đầu tiên; anh không thể đáp lại nhưng cũng sẽ dành cho em sự quan tâm tương muốn mỗi ngày đều được thấy em cười, làm điểm tựa cho em những lúc em ngẩn ngơ khi lên hình,... có thể là một người anh, một người leader team trách nghiệm và vạch ra cho em một tương lai khi anh không còn làm cùng em câu chuyện về OTP mình ship, tên nhân vật đã được thay đổi để không ảnh hưởng đến người thật ngoài đời. Những tình tiết trong truyện được mình góp nhặt từ những tương tác giữa OTP của mình, có 30% sự thật và 70% mình vẽ vời thêm vào- ở diễn biến tâm lý của hai có sử dụng yếu tố giả tưởng những phiên bản "tôi" ở những vũ trụ khác" có cuộc sống tương tự, tính cách, ngoại hình giống nhân vật tôi ở trái đất.… Gió mùa đông, mây mùa hạ [Fanfic Phong Vân] KyeonMayy 2 0 2 Thể loại FanfictionAuthor Mayy KyeonBộ truyện hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng của tác giả, nhân vật được lấy ý tưởng từ bộ phim "Thương Ngày Nắng Về", cốt truyện do tác giả tự tưởng tượng, KHÔNG DỰA TRÊN BẤT CỨ KỊCH BẢN NÀO CÓ SẴN, mong đọc giả tôn trọng và không áp đặt vào đời sống thực tế của nhân vật, xin cảm ơn!… [Kookv] Jungkook & Taehyung huong_kookv_31219 12 5 2 Jungkook một ma cà rồng sống trên 100 tuổi , nhưng tuổi của anh mãi ở tuổi 17 Taehyung là học sinh mới chuyển đến trường BTS Và một số nhân vật khác… [BHTT][EDIT] TRUỴ HOAN TRỌNG NHẶT - THẢO TỬU ĐÍCH KHIẾU HOA TỬ GauNinn 0 1 1 TRUỴ HOAN TRỌNG NHẶTTác Giả Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa TửSố Chương 149Tình trạng Đã HoànVăn ÁnỞ cái thời nhà họ Kỷ còn đang thịnh vượng, thì cái thời còn trẻ người non không dạ, Kỷ Sầm An làm không thiếu việc thiếu đạo đức, trong đó chuyện ngông cuồng nhất chính là dùng mọi thủ đoạn theo đuổi Nam Ca, âm mưu tính kế từng bước để người này làm bạn gái mình, sau đó dùng cách như nuôi chim khổng tước xinh đẹp yếu đuối mà đối xử với Nam Ca, giam cầm người ta lại ở bên cạnh, rồi tuỳ ý mà khi dễ, không thiếu làm những chuyện thiếu đạo ấy, Nam Ca chỉ là một kẻ tiểu tốt ở thành phố Z, tính tình cao ngạo nhưng năng lực thì có hạn, cho nên khi bị khi dễ chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, đỏ mắt mà chịu Ca hận người này, ghét người thường người này, cũng khinh thường cả bản Sầm An trước giờ không thèm để tâm, càng ngày làm càng quá đáng mà không hề cảm thấy áy náy.… [Lucy/Đn BnHA] Spirits Hero? Fujiwara_Shio 47,986 3,877 19 Tên truyện Spirits Hero?Tác giả Fujiwara ShioĐối tượng Bakugo KatsukiĐộ dài LongficTình trạng Đang chỉnh Chỉ là chia tay thôi mà, sao mọi người lại buồn vậy? Nói thế thôi, chứ cô cũng buồn lắm...Từ bây giờ, cô sẽ không còn cơ hội làm nhiệm vụ với Natsu, chị Erza và Gray nữa, không còn cơ hội đi chơi cùng Wendy và Carla, cũng chẳng còn cơ hội viết tiểu thuyết cho Levy đọc nữa, không còn cơ hội than vãn làm nũng với chị Mira nữa..."Xin lỗi mọi người... Lucy không thể... b-bên mọi người nữa rồi...."… My Engineer Có áo thực tập kỹ thuật, có bánh răng, có vợ chưa? mot197 1,909 146 24 Tên gốc My engineer มีช็อป มีเกียร์ มีเมียรึยังวะTác giả Mommae Bản edit theo sở thích cá nhân, có thể không chính xác theo bản gốc 100%.Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup hoặc mang đi bất kỳ Ốc…
Mọi người đang ăn uống trò chuyện vui vẻ thì nhân vật chính tới. Nhiều ánh mắt hướng lên trên lầu, chỉ thấy một cặp trai tài gái sắc khoát tay cùng nhau bước xuống. Nữ thì quyến rũ trong bộ đầm bó sát màu đỏ, nam lịch lãm với tây trang, chỉ có thể dùng hai từ miêu tả cho suy nghĩ của những người bên dưới lúc này, đó là hoàn hảo, cực kì hoàn hảo, thực khiến người khác ghen một hồi phần trình bày dài dòng đầy buồn ngủ của MC, giới thiệu đầy đủ các nhân vật có mặt tại đây thì tới tiết mục khiêu vũ. Tiết mục này coi như không nhàm chán lắm, Lân lịch sự đưa tay ra mời Hồng Yên, cô cũng thuận theo nắm lấy, cả hai bắt đầu bước ra phía trước, khiêu vũ theo bản nhạc. Thấy vậy, mọi người cũng không còn ngại ngùng, lần lượt từng cặp từng cặp bước ra khiêu tịch Hồng cực kì hài lòng, tâm trạng vui vẻ phấn khởi, tiếp tục trò chuyện với mấy người bạn già. Nhưng khi liếc qua một nơi không có nhiều ánh sáng, ông thấy Phong Mạc Tử đang đứng đó, dựa vào cửa sổ làm bằng kính lớn, đôi mắt nhắm ngiền, trầm tư. Mặc dù nhiều cô gái đẹp e thẹn đến mở lời cùng khiêu vũ nhưng hình như đều bị từ chối cả. Chẳng hạn như lúc này, là nữ ca sĩ đang hot nhất bây giờ đích thân đến mời vậy mà bị cậu từ chối phũ phàng, đành ngậm ngùi bỏ đi. Ông suy nghĩ mãi, ngay cả người như ông còn phải động lòng trước vẻ đẹp của phụ nữ, thế nhưng Phong Mạc Tử chẳng có chút mảy may quan tâm. Suy nghĩ riết, tóc đen cũng biến thành muối tiêu mới nghĩ ra, cuối cùng ông kêt trăm lẻ một phần trăm thằng nhóc đó thích đàn xuôi, chủ tịch Hồng tự khen mình thông minh, tự hào một lúc mới quay sang tiếp tục nói chuyện với mấy lão muối tiêu giống Mạc Tử bỗng dưng hắt hơi một cái, cũng chẳng hiều vì sao nữa. Cậu thực sự mà nói không có hứng thú với việc khiêu vũ, càng không thích phải động chạm bất kì cô gái nào nên mới ra đây tránh. Nhưng cái số trời định, trốn đâu cũng bị bao lấy, phải từ chối không biết bao nhiêu người, miệng cũng muốn rời luôn diện với nơi Mạc Tử đang đứng cách hai mươi bước chân, có một cô gái xinh đẹp bị vướng víu bởi vài tên con trai. Cô bực bội với đám người này, đã nói không là không mà cứ cố mời cô khiêu vũ cùng. dai như đĩa trách thì cũng khó trách bọn họ, cũng tại cô rất có sức hút. Cô gái này mặc một chiếc đầm ren dài bó sát người, tôn lên vóc dáng hoàn mĩ, vì là áo không tay nên làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài, bờ vai mảnh khảnh tinh tế, tính ra cô cũng không cao lớn như những cô người mẫu, có chút nhỏ bé, cũng vì nhỏ bé nên khiến người khác nhìn vào liền muốn bảo đó mình giải quyết An một thân trang phục màu đen bước lên, lập tức giúp cô đuổi mấy tên công tử đó rồi hối nhanh lên!-Cảm ơn Mạc Tử vẫn đang nhắm mắt, đột nhiên cảm thấy có người đang bước đến chỗ cậu, tiếng giày cao gót khập khễnh càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại. Hàng lông mi cậu dần mở ra khẽ nhíu mày nhìn người trước mặt. Quả nhiên chính là đến tìm cậu, Mạc Tử có chút không vui khi cứ bị liên tục làm phiền thế tiếp tục mở miệng từ chối như những cô gái khác mà chưa kịp thì-Có thể hay không cùng tôi...nhảy một nói này, không thể lầm lẫn, cô gái trước mặt cậu và cô gái ở rậm cây kia chính là một. Phong Mạc Tử nheo đôi mắt thâm sâu nhìn cô, ánh sáng chỗ này vốn rất ít lại thêm mặt nạ che khuất một nửa khuôn mặt, thật không thể thấy rõ, mờ mờ nửa thật nửa ảo. Nhìn sơ qua thoạt rất đẹp, mái tóc dài được búi gọn lại, vài lọn tóc mai vướng trên gò má mịn màng, đôi môi thoa lên một lớp son đỏ trông giống một trái táo khiến người ta ham muốn cắn lên đó một thẻ không thừa nhận, Mạc Tử có một phút ngỡ ngàng, không bởi vì cô xinh đẹp mà ngỡ ngàng, mà là vì, cô thật sự giống một chẳng biết có ma lực gì lại khiến cậu nắm tay cô, đường hoàng dẫn ra chính giữa sàn nhảy. Cậu nhẹ bắt lấy eo nhỏ, để người cô dán lên mình, tay cô đặt trên vai cậu, cả hai không ai nói gì, lặng lẽ cuốn theo dòng nhạc, từng bước chân, từng cử chỉ, đều rất thuần Mạc Tử cảm thấy cô rất giống An An, từ giọng nói tới vóc dáng nhỏ bé đó. Nhưng quả thực dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo cậu không thể phân biệt. Đặc biệt còn một điều rất mâu không biết khiêu vũ, về khoản này cô dốt đặc. Trên người cô gái trong lòng cậu lúc này có một mùi nước hoa nồng đậm khác hoàn toàn với An, và An dị ứng với nước tại, cả hai người đều cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương, nhịp tim bỗng đập Tử không biết vì do tiếng nhạc êm nhẹ hay vì lâu rồi không tiếp xúc với phụ nữ, cả người bỗng mê luyến giây phút này, thực không muốn cô gái này rời khỏi vòng tay mình. Cậu khẽ cúi đầu nhìn cô, trùng hợp ánh mắt cô cũng đang nhìn cậu, đôi mắt cô rất đẹp, long lanh, chất chứa một chút u buồn mà cậu không biết. Cậu cũng không có ý định muốn biết, dù sao cũng không gặp gặp lại! Vì sao từ ngữ này vừa nghĩ đến khiến tim cậu như bị siết đi. Rõ ràng là lần đầu gặp cô, cùng lắm là khiêu vũ cùng nhau, cái cám giác quen thuộc ấm áp cứ bao quanh lấy cậu như thể hai người đã từng quen biết nhau. Ánh mắt đó nhìn cậu đầy yêu thương, nhung nhớ. Đột nhiên cậu cảm thấy sợ, sợ cô biến mất mãi nhạc kết thúc, mọi người đồng loạt vỗ tay khen thưởng, tiếng ồn đó đủ cho một người nhỏ bé như cô thoát khỏi cậu lẻn vào trong đám đông rời đi. Như một chú chuột con lanh lẹ, tựa một làn gió thoắt Hoài An thở hồng hộc, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cô nhẹ lau đi, cũng do vội chạy nên mới thế. Mà cũng phải thôi, cô đầu có can đảm mà tiếp tục đứng đó, đối diện với cậu, cô sợ không kìm nén được cảm xúc của bản thân. Nhìn xung quanh, a vì vội quá nên cắm đầu mà chạy chẳng thèm nghĩ sẽ đến đâu. Cái dinh thự to như mê cung này của nhà Hồng Yên khiến cô phát hoảng, hoang mang nhìn ngó, sợ rằng đã lạc mất là bầu trời, dưới là mặt đất, xung quanh toàn cây là cây thì biết đi lối nào cho phải, huống chi lúc này toàn màu của buối đêm bao vậy, ngồi chờ có người vô tình đi qua đây nhìn thấy mình thôi. Cô thở dài, vén làn váy dài rồi ngồi xuống bên gốc cây. Ai da, lạnh thật dấy, gió cứ lùa lùa thổi qua, chiếc váy mỏng này sao có thể chống lạnh cho cô cơ chứ, bờ vai cô run hết cả lên dùng hai tay xoa xoa vào nhau, thổi hơi vào cho ấm. Nhưng cái mặt nạ cản trở công chuyện, làm vướng víu vô cùng, mà cũng phải cảm ơn nó, nhờ nó mà Phong Mạc Tử không hề biết là cô, đây cũng là kế Hồng Yên nghĩ ra cả. An đưa tay lên tháo, chiếc mặt nạ tuột ra khỏi khuôn mặt xinh ngay lúc ấy, một bàn tay to lớn từ phía sau che lại đôi mắt cô, An sửng sốt, có người ở đây nãy giờ sao?Nhưng mà...Ai?Cô định gỡ bàn tay ấy ra nhưng còn chưa kịp thì lại bị một bàn tay khác nắm chiếc cằm nhỏ của cô quay lên. Và rồi, đôi môi khô khốc do lạnh liền được bao phủ bởi một làn môi ấm áp trăng sáng rực một góc, màu xanh huyền ảo, to tròn, lung linh. Ngay lúc này, tưởng chừng cả thế giới chỉ có riêng hai người. Hoài An vì bất ngờ nên quên phản ứng, cô vốn muốn thoát ra rồi đánh tên đó một trận, bỗng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng quen thuộc đến nỗi có lẽ cả đời cô cũng không quên. Cái mùi bạc hà đầy quyến rũ khiến trái tim cô rối loạn. Bây giờ cô cũng không biết mình phải làm gì nữa, đôi tay này không nỡ đẩy cậu ra, cũng chẳng muốn tiếp tục tiến sâu vào. An không nhìn thấy khuôn mặt cậu lúc này, cũng không nhìn được bất kì thứ gì ngoại trừ một mảng màu đen từ bàn tay cậu mang lại. Hơi thở phả vào gò má cô, gần gũi, ấm áp vô cùng nhưng mà khi Mạc Tử rời khỏi môi cô, thực sự có chút man mác tay che mắt cô cũng hạ xuống, khẽ mở đôi mắt mình ra, khuôn mặt điển trai nào đó liền đập vào mắt. Nhìn nét mặt cau có của cậu, cô cười khổ, a giận phát hiện ra em từ lúc nào?An hỏi, nụ cười trên môi nghẹn đắng, cô biết, cũng không thể giấu cậu cả đời, nên tình huống như vầy đã chuẩn bị từ trước, chỉ là khi đối mặt có chút xót còn định trốn anh đến bao giờ?Phong Mạc Tử không trả lời câu hỏi kia. Chỉ nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh cóng của cô hôn lên, đáy mắt là vẻ nhớ nhung, giọng có chút run run mất bình tĩnh hơn mọi ngày. An vì hành động của cậu mà trái tim thổn thức, đôi mắt long lanh nhìn cậu không dám nói Mạc Tử kéo mình ra khỏi đây, tay cậu nắm lấy tay cô thật chặt. An như người mất hồn, bị cậu dẫn ra khỏi đến chỗ để xe mới u ớ hỏi đi đâu. Lại chỉ thấy Phong Mạc Tử cười, một nụ cười mà cả năm nay chưa từng xuất hiện, tuy là phớt qua, nhưng cứ như liều thuốc nghiện làm cô không thể nhà!!!
Sáu giờ tối, mặt trời dần lặn mất nhường chỗ cho màn đêm lên. Cũng là căn nhà ấy, nó cũ kĩ và u ám, vẫn là ngọn nến đó, nó mập mờ lúc rõ lúc không. An An từ trạng thái hôn mê bắt đầu dần tỉnh lại, cô khép hờ mắt nhìn nơi này. Nơi này là đâu? Sao cô lại ở đây? Khẽ cựa mình, khốn nạn, ai trói cô thế? Minh thấy cô động đậy thì bước lại gần hỏi -Em tỉnh rồi à? Vẫn nét mặt hiền lành ấy, nhưng lần này An An có cảm giác Minh không như trước, cô đề phòng. Có lẽ tất cả những chuyện này đều do anh làm ra. -Minh! Thả tôi ra Nghe thấy giọng nói đầy tức giận của cô, Minh cười lớn, nụ cười ghê rợn nhất mà cô chưa từng nhìn thấy, còn hơn cả tiếng cười của lũ lưu manh ngoài đường. Rồi Minh bước lại gần An An, nắm lấy cằm cô thật mạnh nhả từng chữ bẩn thỉu nhất -Biết ai là người dán những tấm hình của cô trong công ty không?... Là tôi An An bị đau, nhưng không khóc cô cố gắng nghe cho trọn lời nói ấy. Để rồi khi nghe xong, cô thấy thất vọng vô cùng. An An hỏi với vẻ nhẫn nhịn -Tại sao? Chúng ta vốn chỉ là đồng nghiệp chung, anh hà cớ phải làm như vậy. -Tao còn muốn làm hơn như vậy nhưng bởi vì thằng chó chết đó lại đe dọa tao Thằng chó chết đó? Chẳng lẽ nói Phong Mạc Tử, cậu ta lúc nào cũng căn dặn mình tránh xa Minh ra- An An nghĩ -Phong Mạc Tử? Minh thả cằm cô ra, đứng dậy trả lời câu hỏi của cô -Phải! Chính nó, còn mày, mày cũng là đứa lẳng lơ không kém gì con đàn bà đó Minh không nói tên người đàn bà đó ra, luôn miệng chửi con khốn khiếp. An An vốn không hiểu, gặng hỏi anh cô và người đó thì liên quan gì đến nhau. Minh bảo, đều lăng nhăng như nhau, đều bẩn chó như nhau. Hình như cô gái đó có mối quan hệ không đơn giản với Minh. Minh không biết nghĩ cái gì, đột nhiên tháo dây cho cô rồi cầm tay cô với vẻ cầu xin nói -An! Anh sẽ bỏ qua hết mọi thứ dơ bẩn về em, chỉ cần em rời khỏi thằng chó chết đó. Rồi hai đứa mình sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Em thích anh mà phải không? An An nhìn Minh, rồi lại thấy anh quá ư là khốn nạn! Dịch tay ra khỏi tay anh, cô từ chối khéo -Minh! Anh đừng như vậy, nãy giờ tôi thực sự không hiểu gì cả. BỐP! Minh tức giận, tát cô một cái thật mạnh, rồi chỉ vào mặt nói -Con chó chết! mày đúng là đồng loại với thằng đó, từ tao rạch mặt xem mày còn muốn gặp nó không An An bị tát nằm vật xuống nền nhà lạnh cóng, miệng chảy máu. Minh tiếp tục dùng dây thừng trói cô lại, An An vùng vẫy đòi thoát lại bị bức ảnh cô gái treo trên tường làm cho giật mình . Bây giờ cô bắt đầu cảm thấy cô đơn, sợ hãi, cảm thấy Minh thật khủng khiếp. Trong đầu cô xuất hiện hình bóng của Phong Mạc Tử, nước mắt lặng lẽ chảy
một ngoan hai mất việc cho em chọn