Hàn Nhậm Phục, Hối Hận Đã Muộn! Boss Dương Thầm Thương. Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen. Ngài CEO, Kí Tên Kết Hôn Đi! Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi. Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc. Hàn Nhậm Phục bất ngờ, hốc mắt bỗng dưng nóng lên. Hắn vẫn im lặng, sau khi về đến nhà chính, được đặt lên giường thì Tiêu Nhã Ý đã chìm vào hôn mê. Máu từ những vết roi cứa vẫn tuôn ra không ngừng, ngấm vào ga giường trắng tinh, đỏ tới chói mắt. Hàn Nhậm Tình yêu của Jungkook không giống giữa một người với một người khác, mà tựa như tình yêu của nhà chiêm tinh dành cho ngôi sao không phải là của mình."Tôi đã nghĩ mình mạnh mẽ, đương nhiên là trước khi gặp được cậu."[Tác giả: Arricy_bia.Thể loại: Fanfiction.Couple: Kookmin - BTS JeonJungkook x BTS ParkJimin.VUI LÒNG Hàn Nhậm Phục Hối Hận Đã Muộn! Chương 13: Có Phải Tình Yêu Ngày hôm ấy, lần đầu tiên sau vài tháng Tiêu Ý Nhã rời khỏi Hàn gia, Hàn Nhậm Phục sai người đi điều tra nơi ở của cô. Hắn cảm thấy có lẽ bản thân đã hiểu sai điều gì, hoặc tệ hơn là bỏ lỡ điều gì đó. yK7U1. Ngày hôm ấy, lần đầu tiên sau vài tháng Tiêu Ý Nhã rời khỏi Hàn gia, Hàn Nhậm Phục sai người đi điều tra nơi ở của cảm thấy có lẽ bản thân đã hiểu sai điều gì, hoặc tệ hơn là bỏ lỡ điều gì Nhậm Phục nghĩ lại tất cả những điều Tiêu Ý Nhã đã nói với mình, cùng những cảnh báo của Hàn Nhậm Phục không phải là người sẽ mù quáng vì tình. Vậy tại sao từ trước đến nay hắn luôn không phát hiện bất kì điều gì khả nghi?Trác Văn thì không nói, còn Kì Liên?Hàn Nhậm Phục luôn đinh ninh một lòng rằng người hắn yêu là Kì Liên, bởi giữa sự chán ghét với Tiêu Ý Nhã và cảm giác thân mật giữa hắn và Kì Liên, Hàn Nhậm Phục cho rằng đó là tình hai người phụ nữ luôn ở bên hắn... Tiêu Ý đó có phải là tình yêu hay không?Hàn Nhậm Phục cả đời sáng suốt, giờ lại vì chút định kiến nông cạn của mình mà rơi vào một mớ lầy hỗn độn, không cách nào thoát ra muốn chứng minh một vài Thị theo yêu cầu của Hàn Nhậm Phục, tất cả giám đốc từ lớn đến nhỏ trong tập đoàn đều được gọi đến. Bọn họ đều không biết có chuyện gì, chủ tịch đột nhiên muốn họp khẩn cũng không phải chưa từng xảy họ đều là những tay lăn lộn nhiều năm, trực giác mách bảo cho họ biết, lần này sẽ có người ngã thuyền chiếc bàn dài ở phòng họp tối cao của Hàn Thị, Hàn Nhậm Phục ngồi ở vị trí chủ tọa, nét mặt âm trầm. Đa số đều đã đông đủ hết, nhưng người hắn cần đến lại tới muộn...Khoảng hai phút sau, Trác Văn cùng Kì Liên lần lượt bước vào, gật đầu chào Hàn Nhậm Phục trước khi ngồi vào vị trí của Nhậm Phục đưa mắt nhìn họ, khóe miệng nhếch lên một đường cong khó mà phát hiện khi đã ổn định vị trí, thư kí tiến lên đưa cho hắn một xấp tài liệu, Hàn Nhậm Phục cầm lên, nói với tất cả mọi người. - Hẳn các vị giám đốc, các vị cổ đông ở đây đều biết sắp tới Hàn Thị có một dự án nghìn tỷ, kết hợp cùng với Bùi Thị và Lâm Thị?Mọi người ngồi trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Kì Liên và Trác Văn ngồi phía cuối đầu bên kia của bàn dài, đối diện với ánh mắt thâm sâu của Hàn Nhậm Phục, bất chợt cảm thấy lạnh Nhậm Phục đưa mắt quét qua một lượt, cố ý dừng lại chỗ Kì Liên và Trác Văn lâu hơn một chút rồi mới rời đi, lại tiếp Dự án lần này có tầm quan trọng rất lơn đối với tập đoàn và với Nhậm Phục tôi. Ảnh hưởng tới tương lai phát triển của Hàn Thị. Vậy nên yêu cầu trong từng khâu, từ quá trình, từng con số phải chính xác tuyệt đối. Thế nhưng... Mọi người bên dưới im lặng đợi hắn nói Ngồi ở đây, đã có người lạm dụng chức quyền, thao túng bộ phận kế toán, bộ phận tài chính, cấu kết với những thành phần khác để làm giả số liệu giao dịch, quản lí nghĩa vụ thuế nhà nước...Lập tức một trận xôn xao phát ra, mọi người đều kinh hồn bạt vía trước thông tin này. Phải biết, tập đoàn của họ là một chuỗi các liên kết doanh nghiệp và chủ đầu tư. Nếu như Hàn Nhậm Phục nói là thật, khi dự án được hoàn thành và mọi việc vỡ lẽ, chính bản thân họ cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí mất trắng và ngồi Nhậm Phục đưa ngón tay gõ mặt bàn, lập tức bầu không khí im lặng trở lại. Lúc này, Kì Liên và Trác Văn đang sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Nhưng vẫn không dám lên tiếng, vì lúc này lên tiếng chẳng khác nào tự chui đầu vào Nhậm Phục cố ý nhìn hai người họ cúi gằm mặt. Sau đó mới đứng dậy, khoanh tay, lạnh giọng Giám đốc Kì, giám đốc Trác, tôi nói có đúng không?Kì Liên và Trác Văn giật nảy cả mình, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nghi hoặc về phía này. Lúc bấy giờ, Trác Văn dù đang run cầm cập, vẫn lên Thưa Hàn Tổng, tôi không nghĩ trong nội bộ của chúng ta lại có thể xảy ra việc nghiêm trọng như Nhậm Phục nhếch môi cười Ý giám đốc Trác là tôi ăn nói linh tinh, đổ oan cho các vị?Trác Văn và Kì Liên kinh hoàng nhìn lên."Hắn...hắn đã biết chuyện hai người làm rồi sao?"Trác Văn gượng cười, gương mặt cứng Hàn tổng, tôi thật sự vẫn chưa hiểu ý Nhậm Phục nhướng mày. Đọc ??uyện hay, ??uy cập ngay ﹏ ??Um? ? ﹏- Chưa hiểu?Hắn gật đầu, quay người nói với trợ Mở USB. Một tháng sau khi xuất viện, Tiêu Ý Nhã quay lại Hàn gia. Thật lòng việc này không khiến cho Tiêu Ý Nhã có một chút hưng phấn nào. Chỉ do có một vài thứ quan trọng buộc cô phải quay lại lấy mà thôi. Ý Nhã nhẩm tính thời gian, nếu như về nhà lúc Hàn Nhậm Phục đang đi làm, cô sẽ giống như đang trốn tránh không minh bạch. Do dự một hồi, Ý Nhã quyết định báo trước cho Hàn Nhậm Phục một cái tin. "Tối nay tôi muốn quay trở lại lấy một vài đồ dùng của tôi." Thấy Hàn Nhậm Phục thông báo đã nhận nhưng không trả lời, Ý Nhã cho là hắn đã ngầm đồng ý. Thực chất, Hàn Nhậm Phục đã soạn một tin nhắn, nhưng hắn lại xóa đi và hôm ấy tan làm sớm hơn mọi ngày. Hàn Nhậm Phục cảm giác như bản thân có lẽ bị hỏng đầu rồi. Bởi hắn muốn gặp Ý Nhã, không để làm gì cả. Chỉ đơn thuần là muốn nhìn thấy cô thôi. Hoặc đơn giản nhất, hắn muốn biết sau lần kia, Ý Nhã có hoàn toàn hồi phục sức khỏe hay không. Trùng hợp thay, tối nay Kì Liên nói muốn về nhà bố mẹ vì đã lâu không trở về. Nếu là mọi khi, Hàn Nhậm Phục sẽ không do dự mà nói hắn sẽ đưa cô trở về. Nhưng hôm nay thì khác, Hàn Nhậm Phục chỉ hơi cười rồi không nặng nhẹ mà nói một câu. - Đi đường cẩn thận. Kì Liên có lẽ cảm thấy hơi lạ, nhưng vậy đối với cô ta lại càng tốt, cô định sẽ cùng Trác Văn thân mật đôi chút, đã lâu cô không được gặp anh, tiện thể cùng anh bàn bạc đôi chút về kế hoạch của mình. Kì Liên vừa lái xe vừa nhếch môi khinh thường cười. "Hàn Nhậm Phục à Hàn Nhậm Phục, tiếc thay cho anh rồi..." Trời vừa sẩm tối, Tiêu Ý Nhã liền ngồi xe tới Hàn Gia, trước đó còn ghé qua bệnh viện thành phố một chút. Đây là bệnh viện nơi Cao Hiên làm việc, vừa nhìn thấy cô, Cao Hiên liền cười. - Lại tới nữa à, tay em sao rồi? Tiêu Ý Nhã cởi ra chiếc khăn quàng cổ của mình, nhẹ nhàng nói. - Ổn rồi, sang tuần có thể tháo bột. Em tới thăm Ngạn Thiên. Nhắc đến Ngạn Thiên, nụ cười của Cao Hiên hơi nhạt đi đôi chút. Thở dài một hơi, anh xoay người, nói. - Chúng ta cùng đi. Hai người một đường im lặng, chậm rãi tiến tới một cửa phòng bệnh nằm ở cuối hành lang vắng người. Cao Hiên đẩy cửa bước vào trước, Ý Nhã theo sau. Trên giường bệnh, có một người đàn ông trông hơi giống Cao Hiên, khoảng hai ba phần. Nhưng khuôn mặt góc cạnh, đường nét nghiêm nghị hơn. Khắp người đều là dây kim, thở bằng oxi, máy đo nhịp tim bên cạnh chạy những đường lên xuống hơi thất thường. Đó là Cao Ngạn Thiên, em trai ruột của Cao Hiên. Cũng là lí do duy nhất để Tiêu Ý Nhã nỗ lực sống tới bây giờ. Tiêu Ý Nhã đưa ánh mắt dịu dàng của mình nhìn sang một lượt, nắm lấy đôi bàn tay trắng nhợt của Ngạn Thiên, hơi vuốt ve, nói. - Cậu ấy gầy đi rồi. Cao Hiên nhẹ gật đầu. Anh im lặng rất lâu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng quay sang Ý Nhã, ngập ngừng. - Ý Nhã... Anh... Ý Nhã vẫn cười, cô vươn tay vén lại mái tóc hơi dài của Cao Ngạn Thiên, khẽ nói. - Anh đừng khuyên em nữa, em đã quyết định rồi. Cậu ấy là vì em mới trở nên như vậy, dù sao em cũng chỉ sống thêm được vài năm nữa. Chi bằng cứ để cậu ấy thay em sống tiếp, thay em hưởng thụ hạnh phúc. Nói đến đây, Ý Nhã hơi đỏ mắt, cô ngẩng mặt nhìn Cao Hiên, giọng nói hơi nghẹn. - Hiên ca, em thực sự rất mệt. Cao Hiên xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng nữa, nhưng cũng không ngăn được nước mắt trào ra. Ngồi được một lát, Ý Nhã nói mình còn có việc nên xin phép đi trước. Cao Hiên tiễn cô ra khỏi bệnh viện, còn bắt xe cho cô. Anh đứng nhìn cho tới khi chiếc xe taxi hòa vào đại lộ tấp nập, nặng nề thở dài. "Hàn Nhậm Phục, sao cậu lại có thể đánh mất một người như em ấy cơ chứ?" Tiêu Ý Nhã một đường thẳng tới Hàn Gia. Hàn Nhậm Phục đang ngồi ở ghế sopha. Khi thấy Ý Nhã từ bên ngoài bước vào, ánh mắt hắn dừng lại trên hai tay cô một chút liền rời đi. Ý Nhã cũng không muốn nói nhiều, gật đầu với hắn xem như chào hỏi rồi định sẽ lên lầu lấy đồ của mình. Lúc này, Hàn Nhậm Phục bỗng dưng mở miệng. - Cô muốn đi đâu? Tiêu Ý Nhã nói chuyện mình bị bệnh nan y với Cao Hiên, cô muốn hiến tim cho Cao Ngạn Cậu ấy là do em mới trở nên như vậy, đã nằm tận hai năm rồi, cũng đã đến lúc em trả lại những gì đã nợ của cậu là vào một ngày giữa thu, bầu trời trong không một gợn mây, ở dưới con đường trải đầy lá cũng là ngày đầu tiên Hàn Nhậm Phục dẫn Kì Liên về nhà qua Ý Nhã hít sâu một hơi, nói tình trạng của mình cho Cao Hiên biết. - Bác sĩ nói em không sống được hết sang năm...Cao Hiên nghe đến đây thì vô cùng hốt Không thể nào, Ý Nhã... không thể nào...Tiêu Ý Nhã đưa mắt nhìn về phía xa xăm, đưa tay lên giữa không trung, khẽ mỉm cười, Hiên ca, em muốn chạm vào nó quá. Chạm thử vào trái tim của Hàn Nhậm Phục, để xem có phải nó làm bằng đá hay chuyện vốn đã được định sẵn, là yêu hay là hận, đều đã được ông trời sắp là con người ta luôn sống ích kỉ như thế, luôn muốn những điều không thể đạt được, những người không phải của Hiên dốc sức chạy ngược chạy xuôi, tìm phương thức chữa trị cho Tiêu Ý Nhã. Tiêu Ý Nhã cùng Cao Ngạn Thiên là bạn bè thân thiết hồi cao trung, sau đó vào cùng một trường đại học kiến Hiên xem Tiêu Ý Nhã như em gái ruột của mình, hơn nữa biết rõ tâm tư của Ngạn Thiên. Thằng bé có tình cảm với cô bạn thân của mình. Tiếc thay... trong lòng Ý Nhã lại chỉ có Nhậm giờ vẫn chưa từng thay một lần lái xe đưa cả nhà Ý Nhã đi vào thành phố, chiếc xe không may gặp tai nạn, đâm thẳng vào một chiếc xe bán tải. Cha mẹ cô ngồi đằng trước nên chẳng thể nào qua khỏi. Cao Ngạn Thiên lúc đó tay nhanh hơn não, xoay người ôm Ý Nhã vào lòng, rốt cuộc thương thế rất nặng, còn ảnh hưởng đến tim và phổi, nếu không phải đưa đến bệnh viện kịp thời chỉ sợ cũng không qua đó, Tiêu Ý Nhã luôn cảm thấy tất cả là do mình, ngày ngày vào bệnh viện chăm sóc Ngạn Thiên mất ăn mất đó một thời gian, cô lại được chẩn đoán mắc bệnh nan y, sống không quá đầu thu sang đó Ý Nhã ở trong lòng lại lặng lẽ thở dài một hơi. - Như vậy cũng tốt, trái tim này... Hiên ca, em trả nó lại cho Ngạn Thiên có được không?Nếu như Ý Nhã có thể sống khỏe mạnh, Cao Ngạn Thiên có ૮ɦếƭ cũng sẽ không đồng ý. Nhưng bây giờ, có cố chấp từ chối thì đến cuối cùng Ý Nhã cũng sẽ bằng...Cao Hiên nhắm mắt, quyết định ích kỉ một lần. Ngày hôm ấy anh quỳ gối dập đầu trước mặt Tiêu Ý Nhã, nghẹn ngào Xin lỗi em, Ý Nhã...Tiêu Ý Nhã gạt đi hai hàng nước mắt của mình, ngồi xuống vỗ vai anh, Nếu anh thương em, đừng nói chuyện này cho Hàn ca biết."Đừng cho Hàn Nhậm Phục biết em sẽ ૮ɦếƭ, em không muốn để hình ảnh em chật vật, bị người ta mổ xẻ thân thể không còn nguyên vẹn làm anh ấy hổ thẹn..."Cao Hiên nhịn không được ôm cô gái nhỏ vào lòng, chua xót nghĩ."Nhưng chắc gì hắn đã đến nhìn em..." Phải rồi.***Kì Liên cùng Trác Văn lên kế hoạch lật đổ Hàn Nhậm Phục, cùng với một tập đoàn cạnh tranh khác thêm một chiếc bẫy tỉ mỉ vào hợp đồng sắp tới của Hàn Hữu Minh là người duy nhất ngoài cuộc biết rõ cái bẫy bấy giờ, hắn đang ngồi trong phòng, tay nắm chặt bàn tay một người con gái khác... Mộc Lan có vẻ đã ngủ say rồi, hơi thở rất yếu, nhưng bàn tay cũng theo thói quen nắm lấy tay đang nhìn tờ giấy mà ngày hôm đó Kì Liên đã đưa để trao đổi với nghĩ một hồi, Bùi Hữu Minh nhẹ gỡ tay Mộc Lan ra, đứng dậy bước ra khỏi phòng, gọi dây bên kia vừa trả lời, hắn liền Điều tra cho tôi một người.

hàn nhậm phục hối hận đã muộn