Bên cạnh những kiến thức và kinh nghiệm cứng, cuộc sống tự lập cũng dạy cho tôi rất nhiều bài học mềm, điều mà tôi tin bạn khó có thể học được nếu sống cùng bố mẹ. Năm 2015, tôi gói ghém cuộc sống của mình vào một chiếc vali 30kg và lên đường đi du học. Tôi
Federer sẽ giải nghệ sau Laver Cup 2022 "Gửi tới gia đình tennis của tôi. Trong số những món quà quý giá mà tennis đã ban tặng cho tôi nhiều năm qua, không nghi ngờ gì nữa, món quà quý giá nhất chính là những con người mà tôi được gặp gỡ xuyên suốt sự nghiệp: Bạn bè, đối thủ và cổ động viên, những người
Và cũng chính vì thế, tôi rất muốn dành thời gian để dịch các sách giáo khoa ra tiếng Việt, càng nhiều càng tốt. Lần trước, tôi đã giới thiệu với các thầy cô chương 5: Thời đại của các cuộc phát kiến trong sách giáo khoa World view của học sinh lớp 8 (Canada).
Xem cho đến khi kết thúc, tôi muốn xem bạn đã gửi một bức ảnh trực tiếp cho tôi như thế nào, bạn rất hào hứng, tôi muốn xem. 150. 100%. 04:17. dễ thương latino twink slobbers trên của tôi và người bạn mới của tôi cocks cho đến khi chúng tôi xuất tinh vào miệng anh ấy. 48
Tôi muốn kéo ống tay áo của cậu ấy, lại bị nước mưa mạnh mẽ ập xuống. Sau khi lớp học buổi tối kết thúc, tôi liền về nhà, trên giường trằn trọc ngủ không được, trong đầu đột nhiên có một ý niệm. Chân tay tôi đột nhiên luống cuống, tôi muốn nói, anh
[Danmei] ĐẠI THÚC, TÔI MUỐN ANH Romance Author: Rùa Thể loại: Hiện đại, Cường thủ hào đoạt, Phúc hắc vô sỉ niên hạ cường công x Hiền lành đại thúc bình phàm thụ, HE. Couple phụ: Yêu nghiệt giảo hoạt công x Lạnh lùng cường thụ Giới thiệu: Đại thúc nhà nghèo, vợ mất, con nhỏ lại bị tim # danmei # hiệnđại # lãng-mạn # niênhạ # đạithúcthụ
v77DtY. Chào mn, Rùa trở lại rồi đây "tung bông" Sau đây là gợi ý pass chương 17 B1 Tìm đọc lại một số chương để trả lời những câu hỏi sau 1. Vị bác sĩ chữa bệnh cho tiểu Ân tên gì? 2. Người lái xe cho Phong tên gì? 3. Bệnh viện nơi tiểu Ân chữa bệnh tên gì? 4. Cô nhi viện nơi Phàm ở tên gì? 5. Nick Wattpad của mình tên gì? B2 Những tên riêng trên đều có hai từ. Ở tên 1 và 2, lấy từ bên phải; ở tên 3 và 4, lấy từ bên trái. Xong ghép lại, thêm tên 5. Vd Hàn Phong => Phong. Hàn là từ thứ nhất bên trái, Phong là từ thứ hai bên phải Cấu trúc của pass bácsĩ-ngườiláixe-bệnhviện-cônhiviện-nick B3 Vào link sau nhập pass và tận hưởng Hoặc gg Đại thúc tôi muốn anh rualand, vào kết quả đường dẫn đầu tiên. Pass gồm 18 kí tự, trong đó có 16 chữ cái và 2 số. Pass không hoa không dấu không cách, không có kí tự đặc biệt Lưu ý 1. Chú ý dấu hoặc số nếu sử dụng Telex. 2. Không gợi ý chương, các bạn vui lòng tự tìm. 3. Tên 1 và 2 chính là cp mới ^_^ 4. Đây là một chương mình rất tâm đắc, chỉ dành cho những bạn đủ kiên nhẫn nên mong các bạn cố gắng! Ps Mình chỉ share pass với 1 bạn duy nhất, đó là bạn Hiin_Bangtan. Cảm ơn sự ủng hộ rất nhiệt tình của bạn trong thời gian qua. Bạn muốn thì thử giải pass, không được thì ib fb hoặc ib email cho mình nhé! Update 12/10/2019 Làm theo phần Giveaway cuối truyện để nhận pass nếu chưa giải được.
Ngô Phàm giật mình ngơ ngác, hồi lâu sau mới thất kinh trừng lớn mắt. Lời nói đáng sợ vừa nãy làm tim y thắt lại một cái thật mạnh. Người đàn ông này, hắn còn muốn gì ở y? "Làm người của ta, mọi chuyện sẽ chấm dứt" Thanh âm trầm thấp của hắn tiếp tục vang lên, dội vào đầu Ngô Phàm, như vị quan tòa tối cao vừa tuyên án tử cho tên tội nhân đáng khinh bỉ nào đó. "..." Nhưng Ngô Phàm không trả lời, chỉ nhất mực cúi đầu xuống. Thấy vậy, Hàn Phong nhếch môi cười lạnh "Mi không muốn con gái bảo bối của mi được thay tim sao?" Ngô Phàm ngẩn người. "Đồng ý đề nghị của ta, tất cả khoản nợ của mi, bao gồm của bọn ta và của những người khác, đều được xóa sạch. Hơn nữa, ta có thể cam đoan con gái bảo bối của mi sẽ được thay tim, chăm sóc chu đáo và khỏe mạnh hoàn toàn" Hàn Phong chậm rãi nhả từng câu chữ. Từng lời nói trầm khàn như đến từ địa ngục lần lượt cào xé, nhấm nháp dây thần kinh đang yếu ớt của Ngô Phàm. Y cảm thấy không gian xung quanh đang dần bị bóng tối nuốt lấy. Đề nghị kia, thực sự khiến y dao động. "..." Thế nhưng Ngô Phàm vẫn tiếp tục giữ im lặng. Phản ứng của y một lần nữa khiến Hàn Phong tức giận. "Ta hỏi mi, mi nghĩ những công việc hiện tại làm sao mi có được?" Hắn nhíu mày, nói qua kẽ răng. Đến đây, Ngô Phàm cuối cùng nhịn không nổi mà ngẩng đầu lên. Đôi mắt trong suốt, khẽ lay động như đang cố kìm nén thứ gì đó. "Anh... anh theo dõi tôi?" Hàn Phong hừ một tiếng "Theo dõi mi thì sao?" "Ta cho mi những điều đó được, thì, cũng lấy lại được. Hiểu không?" Lời nói sắc bén này làm Ngô Phàm rất sợ hãi. Thì ra, cảm giác đó là thật. Những ngày qua, y vốn nhận ra được có ai đó đang theo dõi mình nhưng cũng không quá để tâm. Thì ra, y vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của tên kia, chưa bao giờ thoát ra được. Và y, đang dần trở thành con rối của hắn, bị điều khiển, bị bắt lấy để rồi cuối cùng là bị bóp nghẹt. Nhưng y không muốn làm liên lụy đến Ngô Ân, con bé chẳng có lỗi gì cả. Y sợ, sợ hãi điều đó sẽ xảy đến. Hàn Phong thừa nhận, hắn thực sự rất thích lão nam nhân này. Ở bên y khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu. Hắn muốn giữ lấy y, nhưng không phải vì khó xử, tuyệt vọng rồi đồng ý trong miễn cưỡng. Hắn muốn y, phải toàn tâm toàn ý ở bên hắn. Chinh phục là một đặc tính mạnh mẽ rất đáng ghét của nam nhân, nhưng chính nó mới làm nên sức hút, bản lĩnh và nét quyến rũ của riêng họ. Bọn họ sẵn sàng lập ra một kế hoạch hoàn hảo và thực hiện một cách vô cùng nghiêm túc, chỉ để tận hưởng cái khoái cảm sau cùng khi đã đoạt được thứ gì đó. Ngô Phàm cũng là đàn ông, nhưng cuộc sống khắc nghiệt khiến y chẳng còn thời gian nghĩ tới chuyện "chinh phục" hay bất cứ thứ gì tương tự như thế. Cái y cần, rất cần bây giờ là tiền - thứ duy nhất có thể giúp cho bệnh tình của tiểu Ân được cải thiện, và cho cả khoản nợ khổng lồ của y... Nhưng với Hàn Phong hiện tại thì, Ngô Phàm chính là mục tiêu của kế hoạch đó. Lặng thinh một hồi, Ngô Phàm lúc lâu sau mới mở miệng, thanh âm mười phần run rẩy "Đư... ợ...c!" Ngô Phàm nhắm chặt mắt, như rơi vào cõi mộng. Phải rồi, y chính là nhu nhược như thế. Y mệt mỏi, không thể kiên tiếp tục kiên trì thêm nữa. Y muốn kết thúc, kết thúc tất cả. Nếu bản thân mình còn có chút giá trị cho tiểu Ân, thì cứ tới lấy đi. Ps Cuối tháng 6 này mình thi Đại học rồi, vì thế từ giờ tới đó tốc độ ra chương sẽ rất rất rất là chậm, thậm chí có thể không có luôn. Mong mn thông cảm "cúi đầu"
Nghe xong, khuôn mặt hàn băng Hàn Phong rốt cuộc dãn ra, lộ rõ vẻ hài lòng cùng thỏa mãn. "Tốt lắm! Từ bây giờ mi là của ta." Sự lạnh lùng khi nãy đột nhiên mất hết, thay vào đó là khuôn mặt gian xảo như tên trộm vừa lừa gạt được ai đó. "Đừng lo lắng, ta hiện tại muốn mi. Nhưng mi nên biết, hứng thú của ta với một người mới chỉ trong khoảng ba tháng. Tới lúc đó, ta mi sẽ không còn bất kì quan hệ nào nữa, mi sẽ được tự do." Hắn chống cằm, cười nhẹ. Ngô Phàm vĩnh viễn cũng không biết tình huống lúc đó của mình hiện tại, cả người y ướt sũng, vải vóc dính sát vào da thịt, lộ rõ cơ thể bạc nhược. Dù vậy, điều này với Hàn Phong vẫn tuyệt đối là liều xuân dược mạnh mẽ nhất. Hắn vươn tay ngoắc Ngô Phàm "Đại thúc, lại đây" Mãi về sau, Hàn Phong mới biết, ngay khoảnh khắc đó, hắn - đã nhận định Ngô Phàm mất rồi. *** Sáng sớm, Ngô Phàm thức dậy. Bàn tay theo thói quen lần tìm chỗ trống bên cạnh thì chợt thấy một cỗ hàn ý. Phải rồi, không còn tiểu Ân nữa... Không phải trong cả khu biệt viện rộng lớn này chỉ có bản thân y thôi sao? Cho đến giờ phút này, y vẫn không thôi hoài nghi về cuộc sống hiện tại. Đảo mắt nhìn quanh một vòng... thực sự y còn chưa quen với cảnh trí kia được. Căn phòng ngủ này rất rộng rãi và sang trọng, chính là hoàn toàn khác biệt so với căn nhà cũ của y. Y - đã sống trong căn biệt viện này gần 3 tháng rồi. Hôm ấy, sau khi Ngô Phàm đồng ý lời đề nghị của Hàn Phong, y liền bị ai phía sau dùng một miếng vải đen bịt mắt lại. Còn đang bất ngờ, y chợt cảm thấy trên cổ nhói một cái rồi cả thân mình bỗng mềm nhũn xuống. Rất lâu sau đó khi tỉnh lại, y đã thấy mình ở trong biệt viện này, bên cạnh là một người đàn ông trung niên đã ngoài ngũ tuần. Lão giới thiệu bản thân họ Hà - quản gia của Hàn Phong, được y phân phó đến chăm sóc cho Ngô Phàm. Ngô Phàm có chút kháng cự với lão nhân này. Y cảm thấy lão ta có vẻ không đáng tin cho lắm. Ánh mắt lão nhìn y luôn mang theo tia dò xét rất rõ ràng, điều đó chứng tỏ lão không hề có chút hảo cảm nào với y cả. "Từ bây giờ anh sẽ ở đây. Tất cả mọi đồ vật, phòng ốc trong căn nhà này đều tùy ý ngươi sử dụng. Việc gì không rõ thì có thể hỏi ta" Lão nhân mặt lạnh nói một hơi, sau liền quay lưng rời đi. "Phải rồi, anh có thể gọi ta Hà tổng quản" Trước khi rời khỏi phòng, lão nhân buông một câu nói rất nhỏ. Vốn mỗi cuối tuần, sau khi dùng bữa tối, Ngô Phàm sẽ được trò chuyện cùng Ngô Ân trong khoảng 15 phút. Con bé thường cầu y đến thăm nó, nhưng y vốn lực bất tòng tâm, chỉ có thể an ủi cùng hứa hẹn suông. Theo lời hứa của Hàn Phong, tiểu Ân hiện tại đang được chăm sóc đặc biệt tại một bệnh viện lớn nhất thành phố, sức khoẻ ngày càng tốt hơn, thậm chí sắp tới còn được tham gia vào cuộc phẫu thuật cấy ghép tim. Nếu thành công, khả năng rất cao rằng con bé sẽ được khỏi bệnh hoàn toàn. Việc này khiến Ngô Phàm thực sự vô cùng vui sướng. Nhưng đi kèm với vui sướng đó lại là một vấn đề lo lắng khác Hàn Phong, hắn nói rằng nhiều nhất chỉ 3 tháng sẽ thả y đi, thế nhưng tới hiện tại, y còn chưa thấy bóng dáng hắn. Từ ngày bị mang đến đây, chưa lần nào Ngô Phàm nhìn thấy Hàn Phong cả. Y từng hỏi qua Hà tổng quản vấn đề ấy, nhưng lão lại nhìn y chăm chú rồi nói "Hàn thiếu có chút chuyện quan trọng, dặn anh chờ ngài ấy trở về." Lại nói, lão nhân nọ hành tung vô cùng bí ẩn. Trừ lúc gọi y dùng bữa hay giúp y kết nối điện thoại, Ngô Phàm tuyệt nhiên không hề nhìn thấy lão. Luôn chỉ có y trong biệt viện, hoăc do chính y nghĩ như thế. Điều đó ban đầu có vẻ rất tốt, nhưng về sau nó lại càng khiến y khó chịu. Vì ngay cả khi ăn, một bàn đầy ắp thức ăn như thế lại chỉ có mình y thưởng thức. Ngô Phàm mơ hồ nhận ra bản thân như đang bị giam cầm cũng như điều khiển. Và điều này khiến Ngô Phàm dần nhàm chán đến cực điểm và cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Hàn Phong dường như muốn ngăn cách y với thế giới bên ngoài, khi hắn không hề có ý tứ trang bị bất cứ phương tiện truyền thông nào, ngay cả điện thoại liên lạc với tiểu Ân cũng do Hà thúc mang tới. Hà khắc là thế nhưng bù lại, nơi đây có một căn phòng lớn chứa rất nhiều sách. Ngô Phàm vốn ít học, không thể hấp thu những tri thức với mình là cao siêu như thế nên chỉ có thể xem những quyển tạp chí đầy màu sắc bên cạnh. Có lần khi đang lật dở quyển tạp chí nào đó, y chợt thấy một trang lớn in hình của Hàn Phong. Ngô Phàm thất kinh trừng lớn mắt trong đó là hình ảnh hắn cùng dáng vẻ vô cùng cao quý với bàn tay ưu nhã đang nâng ly rượu, môi mỏng nhẹ nhấp vài giọt Whisky. Cổ hơi ngước lên, mắt nhắm lại, mọi hành động, cử chỉ đều toát lên thần khí anh tuấn. Cuối trang lại in nghiêng hai dòng chữ như giới thiệu. Ngô Phàm nhận ra tên của Hàn Phong, nhưng đáng tiếc lại không đọc được những chữ tiếp theo. Y có chút tiếc hận khi xưa đã không học tập thật chăm chỉ, nếu không giờ này có lẽ bản thân đã biết được chút thông tin về Hàn Phong rồi. Đang lúc Ngô Phàm còn ngẩn người, cánh cửa của thư phòng bỗng bật mở. Hà thúc xuất hiện, trên tay cầm một chiếc hộp tinh xảo màu đen. Lão ho khẽ làm y giật mình. Thấy vậy, lão hơi cúi người, đưa chiếc hộp kia về phía y, nhếch môi "Nhanh! Mau thay y phục, 15' phút nữa sẽ có người đưa anh tới bệnh viện. Hàn thiếu đang chờ ahh ở đó" Rùa 1. Dòng chữ đó là "Hàn Phong – Người Đàn Ông Độc Thân Hoàng Kim Sáng Giá Nhất Mọi Thời Đại" nha mn. . . . Ahihi mình đùa đấy 2. Chương này đặc biệt dành tặng cho bạn -_Never_Lose_You_- Cảm ơn sự ủng hộ nhiệt tình của nàng dành cho Đại thúc, tôi muốn anh nha <3. Ta vừa viết xong luôn, cmt của nàng làm ta cảm động muốn chớt mà huhu... 3. Cảm ơn mn đã chờ đợi. Đọc cmt của mn mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa... à mà thôi cảm thấy mình thật có lỗi í. Cơ mà chương tiếp không biết khi nào mới lên sàn được nữa. Ta sẽ cố gắng thật nhiều a T_T 4. Mọi Like & Cmt của mn đều là nguồn động lực rất lớn cho ta. Vậy nên mn nhớ Like & Cmt thật nhiều nha. Thưn nhiều <3
"Anh bị đuổi việc."Trong phòng quản lí của một công ty tư nhân nhỏ, gã đàn ông mập mạp với khuôn mặt dữ tợn đang ra sức la mắng một người nào đó. Hắn ta hét to vào mặt người kia làm cho nước bọt mình văng tứ tung. Nhìn lại người đang bị hắn la mắng kia một khuôn mặt vô cùng khổ sở mang nét chịu đựng. Y mặc bộ áo công nhân màu xanh rách rưới, đội một chiếc nón che gần hết cả khuôn mặt. Mặc dù chỉ mới ngoài 30 nhưng nhìn y cứ như một ông lão đã ngoài tứ tuần cúi thấp đầu, nhỏ giọng"Quản lí, xin anh bỏ qua cho tôi một lần. Anh muốn tôi làm gì cũng được, nhưng đừng đuổi việc tôi. Tôi còn đứa con gái đang bệnh nặng ở nhà...""Đủ rồi, đi đi, kiếm công việc khác mà làm. Công ty chúng tôi không cần một lão già như anh!" Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã bị tên quản lí hằn học ngắt lời."Vậy... anh có thể cho tôi ứng lương tháng này được không? Tôi..." Người đàn ông lại càng cúi thấp đầu, giọng nói ngập ngừng."Cái gì? Ứng lương? Tháng này anh có làm được cái gì đâu mà đòi ứng lương. Thôi, biến đi cho khuất mắt tôi." Gã quản lí lại ngắt lời người đàn ông tội gã đột nhiên quát lên"Bảo vệ đâu? Tiễn khách!"Người đàn ông còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị hai tên bảo vệ to cao lực lưỡng tiến đến, chèn ép hai bên đẩy ra khỏi trước cửa công ty, Ngô Phàm vẫn còn ngơ ngác "Mình bị đuổi việc rồi sao? Vậy... Ân nhi phải làm thế nào bây giờ?"Còn đang ngẩn người, y chợt nhìn xuống chiếc đồng hồ đã cũ mèm trên cổ tay mình, hốt hoảng"Không ổn! Lại trễ giờ rồi." Nói xong, y ba chân bốn cẳng chạy đến chiếc xe đạp còm cõi mười mấy năm tuổi của mình...Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước một xí nghiệp khuân vác nhỏ. Chiếc áo của y đã ướt đẫm mồ hôi. Không kịp cất xe, y đã vội chạy vào."Đình Văn" – "Có""Trần Vỹ" – "Có"Một người quản lí đang cầm một bản danh sách dài, điểm danh từng người."Ngô Phàm" – "...""Ngô Phàm" – "...""Hừ! Lại là cái tên đó sao?"Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn bực bội gọi thêm lần nữa..."Ngô...""Có... có. Tôi... tôi đây!" Chưa kịp gọi lần thứ ba, hắn đã thấy người trong miệng khó nhọc chạy đến trước mặt cả người đầy mồ hôi, khuôn mặt bần thần."Xin lỗi quản lí... tôi... tôi có việc đột xuất phải...""Câm miệng!" Tên quản lí ngắt lời y "Còn lí do nào nữa anh nói hết luôn đi con gái bệnh, hàng xóm nhờ vả, xe đạp hư, chủ nợ chặn đường... hôm nay là gì đây hả?""Tôi... tôi..."Thấy y chỉ im lặng cúi đầu lắp bắp vài ba tiếng, tên quản lí càng giận dữ. Hắn chỉ vào Ngô Phàm"Hôm nay anh chính thức bị đuổi việc."Nghe vậy, Ngô Phàm hốt hoảng, vội chạy đến nắm lấy tay áo hắn, lắp bắp cầu xin"Xin anh... quản lí... cho tôi... một cơ hội nữa thôi. Tôi... tôi... đã mất ba công việc rồi. Đây... là công việc cuối cùng của tôi. Nếu như tôi cũng mất nó thì... con gái tôi... biết làm thế nào. Tôi... tôi hứa sẽ...""Dừng dừng dừng!" Tên quản lí giật tay áo của mình ra, phủi lại những nếp nhăn, tiếp tục ngắt lời người đàn ông tội nghiệp "Không nói nhiều nữa. Anh hãy biến mất khỏi tầm mắt tôi, nhanh!"Tiếng la hét mắng nhiếc của tên quản lí làm Ngô Phàm sợ hãi. Kìm lại những giọt nước mắt, y bước vội ra khỏi xí nghiệp, Ngô Phàm vẫn chưa hết bàng hoàng. Lặng nhìn xung quanh tìm chiếc xe đạp vừa nãy vì quá vội mà không kịp đi gửi thì bỗng... không thấy nó đâu cả. Thầm nghĩ chắc đã bị mấy tên lưu manh ban nãy trộm mất, khuôn mặt y chợt trầm xuống, khẽ thở dài."Công việc cuối cùng cũng mất rồi, không được ứng lương nữa, giờ thì trong nhà chẳng còn gì để bán... Ân nhi à, baba phải làm sao đây?" Ngước lên trời, Ngô Phàm nhắm mắt lại, đôi môi đã khô khốc vì mệt mỏi mím chặt, giọng nói có sự kìm nén khó nhọc bắt đầu run rãi bước trên đường, trong đầu Ngô Phàm hiện lên vẻ mặt thống khổ của con gái khi bị cơn đau dằn vặt. Khoé mắt đã hơi ươn ướt, y vội lắc đầu để tạm quên đi...Hết chương 1
đại thúc tôi muốn anh