9. Thay đổi hoặc xây dựng lại cốt truyện nếu cần thiết. Bây giờ bạn đã có một cốt truyện có thể viết thành truyện. Cốt truyện của bạn có thể không phức tạp và chưa thật hấp dẫn, nhưng bạn đã có đủ chất liệu để bắt đầu viết. Một khi đã quyết định Thế nhưng, các nhà nghiên cứu không nhắc đến những câu ca dao đó mà cho rằng, "trăm năm" lấy từ chữ "bách niên" của Trung Quốc. Nhà nghiên cứu Nhật Chiêu bày tỏ: "Trăm năm" là tiếng Việt thì lấy từ tiếng Việt, tại sao phải lấy từ "bách niên". Phải chăng mình đang sống trong giấc mộng! Phải chăng, phải không em, mình hãy cứ như ngày nào cùng mùa hè qua nhiều lần Sài Gòn vẫn còn đó, chúng mình vẫn có nhau, buổi chiều vẫn êm đềm trở về sau cơn mưa bay nhiều nơi trong thành phố, rồi ra ngoại ô, rồi hẹn hò tái ngộ. Lời đầu tiên là xin chân thành cảm tạ các đạo hữu đã ghé thăm trang truyện. Xin nói sơ lược. 1. Đây là 1 bộ truyện đầu tay được tích góp từ những kinh nghiệm đọc truyện từ các vị tiền bối đi trước, nên có thể sẽ có đôi chút giống nhưng em sẽ không copy nguyên văn hay copy ý tưởng gì cả mà sẽ thay BÀI DỰ THI VIẾT VỀ TẤM GƯƠNG NGƯỜI TỐT VIỆC TỐT THÁNG 10 TRẦN BẢO KHÁNH - CẬU BÉ TRẦM LẮNG NHƯNG THÂN TÌNH Huy học rất giỏi, chắc em hiểu rằng: chỉ có cố gắng bằng con đường học tập em mới giúp được gia đình sau này có một cuộc sống tốt đẹp hơn . Từ năm lớp 6 đến năm lớp 7, điểm trung bình các môn của em luôn trên 8,5. LỚP TRƯỞNG NGHÈO VƯỢT KHÓ Minh và Huệ là hai người bạn thân gắn bó suốt 4 năm trời học Đại học, họ ăn cùng mâm, ngủ cùng giường trong ký túc xá và ra trường họ lại cùng xin vào làm việc tại công t Bạn ở quê Tớ nghĩ đến cuối cùng, người cậu lấy sẽ là tớ Người lập dị GIA ĐÌNH Bồ côi bồ cút DÂN GIAN NÓI: Trời mưa bong bóng phập phồng. 4XM1NH. Trần Thu Trang là một cái tên để lại dấu ấn khá sâu trong lòng độc giả những năm 2000 bởi những tác phẩm tạo được tiếng vang như “Cocktail cho tình yêu”, “Phải lấy người như anh”. Thu Trang là nữ nhà văn tiên phong cho trào lưu văn học mạng vốn kén khách và hiếm hoi thời điểm lúc bấy giờ. Cô được biết đến với bút danh Thieu_iot và các bút danh khác như Nhất Thân Tầm, Đan Vân và Ngạc Tầm. Trần Thu Trang là một người con sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, trong một gia đình không hề có truyền thống văn học. Cô tốt nghiệp khoa Tiếng Anh, tuy nhiên, cô chọn con đường cộng tác với Hoa Học Trò – tờ báo dành cho tuổi mới phẩm văn học mạng đầu tiên của Trần Thu Trang là Nhật ký tình yêu TIO. Tiếp theo sự thành công sau khi ra mắt tác phẩm này, Thu Trang tiếp tục cho ra mắt hai tác phẩm gây tiếng vang bởi cách viết cá tính, mang màu sắc hiện thực gay gắt và gai góc của mình, để lại dấu ấn riêng biệt trong lòng độc giả là Phải lấy người như anh và Cocktail cho tình yêu năm đến Phải lấy người như anh – tác phẩm này lạ từ cái tên đến cách viết, cách xây dựng nhân vật rất thật, rất đời và cũng rất lạ nhưng cũng phổ biến trong xã hội Việt Nam thời kì bấy tim em chỉ có ước vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anhĐêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnhHoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước Thanh đôi vì chiếc khăn tay theo gió bay đến bên VânCô - Thái Vân - Người con gái của núi rừng Tây Bắc - Cô sinh viên sống xa nhà, một mình vùng vẫy giữa biển đời mênh mông đầy cám dỗ. Cô đẹp, đẹp như chính cái tên của cô vậy. Nhưng, hồng nhan bạc phận, có lẽ cái lời truyền này lại vận vào cuộc đời cô gái ấy như xưa nay vẫn vậy. Vân sinh ra trong gia đình không trọn vẹn, không hạnh phúc. Cha dượng của Vân là kẻ vũ phu, ích kỷ trong khi mẹ Vân lại là người phụ nữ hiền lành, nhu nhược và yếu đuối. Chính những tháng ngày tuổi thơ tàn khốc đó nuôi lớn trong Vân một tâm hồn chai sạn, gai góc, bất cần. Vân hằn học với đời. Vân mất niềm tin và khinh rẻ đàn ông. Vân gồng mình lên sống một cách mạnh mẽ nhất có thể. Cô tự biến mình Thanh một con nhím khó chịu, luôn xù bộ lông gai góc lên để tự bảo vệ lấy cái mềm yếu sâu thẳm của chính sống sinh viên xa nhà có quá nhiều khó khăn thiếu thốn, Thái Vân tự mình bươn chải đủ thứ nghề để lo cho việc học. Trong một lần lang thang đi tìm việc, cô đăng ký xin vào làm ở công ty đào tạo người mẫu nhưng thực chất đây lại là ổ mại dâm trá hình, cũng là bước khởi đầu đẩy cô vào vũng bùn tối tăm dơ bẩn. Thái Vân trở Thanh “bồ nhí” của Thìn, một lão già dư thừa của cải và cả sự nhẫn tâm. Hắn xem cô như công cụ để thoả mãn thú vui xác thịt, còn đối với Vân hắn đơn giản chỉ là kế sinh tồn mà cô cần bấu víu. Nếu chỉ dừng lại ở đó, trong mắt độc giả Thái Vân sẽ chẳng khác gì những cô gái thực dụng tầm thường. Nhưng sự độc đáo của Trần Thu Trang chính là cách xây dựng hình tượng nhân vật đa chiều, đa tính cách. Chúng ta được nhìn thấy một Thái Vân đáng thương nhiều hơn đáng trách, một cô gái bản lĩnh dám sống, dám đấu tranh. Cô vùng vẫy muốn thoát ra khỏi mối quan hệ với Thìn, nhưng gã đàn ông ấy có thừa dã tâm và thủ đoạn, để rồi cuối cùng cô phải thốt lên cay đắng Tôi muốn dứt bỏ lắm, nhưng chẳng ai cho….Nhờ thú vui nhiếp ảnh và sinh hoạt câu lạc bộ Vespa, Vân tình cờ gặp gỡ rồi quen biết Thanh. Chàng trai hiền lành, thư sinh hệt như một cơn gió mát lành len lỏi vào cuộc đời Thái Vân để xoa dịu đi những vết thương đang rỉ máu. Ban đầu Vân chỉ xem Thanh như gã “nhóc con” miệng còn hôi sữa, cô cư xử với anh lạnh lùng, hời hợt. Bởi từ rất lâu rồi, trong mắt Thái Vân, đàn ông tử tế trên đời đã không còn tồn tại trang đầu tác phẩm dẫn người đọc đến một hình dung về vẻ bề ngoài Vân là một cô gái cao ngạo, lạnh lùng và có phần đanh đá, nhưng có ai biết được phía sau cái vỏ bọc cao ngạo và đanh đá ấy là một trái tim khao khát yêu thương và một chốn bình yên cho mình của chàng trai du học ở Singapore về, trẻ, nhiệt huyết, năng động, giỏi giang, đa tài. Thanh là mẫu hình một chàng trai lý tưởng của biết bao cô gái bởi nét phong trần, lãng tử và đa tài của mình. Thanh là hội viên của hội Vespa cổ bởi anh thừa hưởng ” máu “ mê máy móc, xe cổ của bố anh – ông Túc. Không chỉ có niềm đam mê với xe cổ, Thanh còn là hội viên hội nhiếp ảnh. Một chàng trai trẻ và có đam mê như Thanh nhưng anh lại chọn cho mình cuộc sống khá giản dị bên cha già, bên con mèo nhỏ, hài lòng với niềm đam mê xe cổ, nhiếp ảnh và cả Rock. Con người anh cũng nhẹ nhàng, thanh tao như chính những đam mê rất nghệ sĩ trong anh. Định mệnh xui khiến cho Thanh được đôi lần tình cờ gặp và biết Vân. Lần đầu anh gặp Vân với vai trò là bạn của người yêu cũ của bạn Vân – Hoài Đan. Vài lần sau đó, Thanh vô tình gặp lại Vân với tư cách là bạn trai của Hạnh Phương – con gái bà chủ cửa hàng váy cưới mà Vân đang làm. Cảm tình giữa họ dần nảy sinh khi Vân chủ động nhắn tin cho Thanh bởi sự khó chịu và thương cảm của Vân dành cho Thanh vì thái độ, cách hành xử không tốt của Hạnh Phương với Thanh trong đêm sinh nhật cô như thế, Vân cố chấp bất cần, còn Thanh dịu dàng nhẫn nại cho đến ngày hội nhiếp ảnh tổ chức chuyến đi đến Lào Cai và ở lại trong nhà nghỉ của gia đình Thái Vân. Giữa màn đêm đặc sánh lạnh lẽo của núi rừng, trong giây phút yếu lòng, cô đơn đến cùng cực, Vân đã tâm sự cùng Thanh những nỗi cay đắng hờn tủi trong lòng. Để rồi cuối cùng, họ ngã vào nhau, cuồng nhiệt. Có thể là cái ôm của tình yêu đôi lứa, cũng có thể là sự đồng cảm của tình người. Nhưng quan trọng hơn, sau tất cả Vân đã hiểu rằng, định mệnh đưa cô đến gặp Thanh và từ giây phút ấy cô đã có cho riêng mình một bờ vai ấm áp. Thanh cao thượng và vị tha khi chấp nhận một cô gái mang trên mình quá nhiều vết thương lòng, quá nhiều những nỗi đau, những nhơ nhớp của một quá khứ lầm lỡ, khổ đau của thươngNếu như trước khi gặp và yêu Thanh cuộc sống của Vân chỉ là sự tồn tại thì khi yêu anh, cuộc sống của cô mới đúng nghĩa là sống. Vân từ bỏ cuộc sống thực dụng với Thìn, rời bỏ cửa hàng áo cưới của nhà Hạnh Phương, bắt đầu một cuộc sống mới, tự do hơn, phóng khoáng hơn, yêu đời hơn. Vân không còn là cô gái bao hạng sang, không còn bất cần đời một cách đầy khiêu khích và đáng khinh như cái đêm Vân buông thả chính mình trong cơn say, phơi bày cái cuộc sống xấu xa và tâm hồn mục nát, rỗng tuếch của chính mình trong chuỗi ngày nhơ nhớp cùng Thìn. Vân theo đuổi đam mê nhiếp ảnh của mình. Vân dần làm quen và hòa nhập với cuộc sống cùng ông Túc, Thanh và con mèo “Thanh còi”. Cuộc sống của Thanh và Vân có những chuỗi ngày êm đềm, hạnh phúc bên gia đình nhỏ của Thanh, bên những chiếc xe cổ và những tấm ảnh chụp cùng nhau. Mối tình giữa Thanh và Vân tưởng chừng như là nơi khởi nguồn hạnh phúc. Những tưởng hạnh phúc đã ở bên cô khi có người quan tâm, chấp nhận quá khứ đầy khổ đau của cô nhưng lại một lần nữa hạnh phúc ấy lại tuột khỏi tay cô bởi chình những kẻ đã từng chà đạp cô; Cuộc đời của Vân lại thêm một lần nữa lại rơi vào bi kịch. Mẹ của Thanh trở về sau nhiều năm xa xứ, éo le hơn bà ta lại hiểu rất rõ về Thìn, đồng thời cũng nhanh chóng nhận ra Thái Vân chính là một trong số những cô bồ từng qua tay khứ đen tối với danh sách những gã đàn ông đã từng đi qua đời nàng bị phơi bày, nhân cách nàng bị đem ra phỉ báng, một mình Thái Vân bé nhỏ phải gồng mình chống chọi với thủ đoạn trả thù hiểm ác của nhân tình cũ, còn tình yêu của hai người lại chưa đủ lớn để vượt qua cái tôi ích kỉ cá nhân. Chuỗi ngày đó đối với Vân là chuỗi ngày căng não với những lo âu, phập phồng, hồi hộp đón đợi những điều không hay mà không thể nào dự đoán nổi. Không chỉ phải đối mặt với sự phá bĩnh, gây chuyện của bà Nhã, Vân còn phải gồng mình lên gánh vác thêm cả một đoạn kết từ chuyện tình của chính mẹ nàng. Nàng tê tái cõi lòng khi biết đứa em trai cùng cha khác mẹ lại chính là chủ mưu muốn giết chết nàng. Chính vì mối quan hệ của Nguyên Hanh với nàng là chị em cùng cha khác mẹ mà khi biết được cha mình đã tìm được tung tích về Thái Vân và mẹ nàng mà hắn ta đã rắp ra tay với chị gái mình vì món tài sản của cha mình. Bị dồn vào bước đường cùng, Thái Vân một mình bỏ trốn rồi lưu lạc vào Hội An, cô ra đi mang theo trong mình giọt máu của Thanh và một tình yêu còn dang endingThái Vân tình nguyện ra đi và cô xem đó là cách hành xử cao thượng để tốt nhất cho cả hai người. Nhưng với Thanh, anh hoàn toàn không nghĩ thế. Cách yêu của anh cũng hiền lành như bản chất con người anh vậy. Bền bỉ và dịu êm. Nhún nhường và nhẫn nại. Mặc cho Thái Vân lạnh lùng cự tuyệt, anh vẫn rong ruổi đi tìm cô khắp mọi nơi. Cuối cùng, bằng trực giác của một người đang yêu? Hay bởi vì mối lương duyên giữa Thanh và Vân chưa dừng lại? Thần tình ái đã cho họ cơ hội được tìm thấy nhau ở Hội An. Cuộc hội ngộ vỡ oà trong nước mắt. Còn về cha nàng – người đàn ông cũng đáng thương như chính mẹ nàng trong đoạn tình oan nghiệt của cả hai, ông đã trút hơi thở cuối cùng trong thanh thản khi vừa kịp gặp lại mẹ nàng ngày thúc cuốn sách chính là niềm hạnh phúc trở lại của Vân khi Thanh tìm lại được cô. Nhưng giá như Thanh quyết đoán hơn, tin tưởng hơn, dành thêm một chút thời gian để lắng nghe cô thì hai người đã không phải trải qua 2 năm đầy đau khổ và dằn vặt như thế. Lồng ghép và đan xen cùng câu chuyện tình của 2 người, tác giả cũng đề cập đến tình yêu gia đình. Nếu như bà Nhã coi Thanh giống như một công cụ làm ăn của mình thì ông Túc lại yêu thương Thanh theo cách khác. Mặc dù niềm đam mê xe cổ đã khiến cho gia đình ông tan nát nhưng ông lại truyền niềm đam mê đó cho Thanh. Với việc ông Túc đặt tên cho con mèo bằng cái tên của Thanh khi anh đi học xa nhà, đã nói lên tình yêu ông dành cho anh. Gấp cuốn sách này lại tôi lại nghĩ giá như cha dượng của Vân biết chấp nhận quá khứ của mẹ cô như Thanh, biết mở lòng với cô như ông Túc thì cuộc sống của Vân sẽ không trắc trở đến thế. Tác giả Gấu Mẹ Vĩ Đại - Bookademy -Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link Thể loại Truyện Ngắn - Ngôn TìnhTác giả Trần Thu TrangPhải lấy người như anh là một câu chuyện xoay quanh tình yêu của hai người trẻ tuổi, mở đầu bằng đám tắc đường giữa Hà Nội, tiếp diễn trong một đêm đầy sao thơ mộng ở Sapa và kết thúc với khung cảnh bình yên cổ kính của Hội An. Lấy Vợ, Phải Lấy Người Như Em! Vợ chồng đi tiệc cùng nhau, bạn bè anh thường chỉ vào chị và trêu “Lấy vợ, phải lấy người như này mới đáng. Đã xinh lại giỏi hết phần chồng...”.Ngày chị đưa thiệp hồng, bạn bè tấm tắc khen ông trời sao khéo xe duyên, anh chị thật xứng đôi. Khi ấy, chị 27 tuổi, xinh xắn, năng động làm ở tập đoàn nước ngoài. Anh 29 tuổi, cao ráo, thông minh, làm nhân viên IT ở công ty viễn thông. Đám cưới được tổ chức đầm ấm trong lời chúc phúc của bạn bè, họ hàng hai đám cưới, vay mượn thêm anh chị mua được ngôi nhà ở ngoại ô thành phố. Bát đũa còn có lúc xô huống chi vợ chồng, không tránh khỏi mâu thuẫn. Các cụ nói “cơm sôi bớt lửa”, lúc anh cáu giận, chị nín nhịn, đợi khi vợ chồng vui vẻ, chị nhẹ nhàng góp ý “Vợ chồng không được nói lời xúc phạm nhau, càng không được phép lôi bố mẹ hai bên vào những cuộc cãi vã. Anh tôn trọng em thì em cũng tôn trọng anh”. Biết vợ nói phải, anh đồng khéo léo trong quan hệ với nhà chồng. Mỗi lần về quê, chị chu đáo chuẩn bị quà biếu mẹ chồng, khi thì hộp thuốc bổ, khi thì bộ quần áo hoặc vài trăm nghìn cho cụ ăn quà… Giá trị không nhiều nhưng mẹ chồng vui vì được con cái quan tâm. Bố chồng trong bữa cơm thích nhâm nhi đôi chén rượu, chị nhắc chồng tìm chai rượu ngon biếu bố. Có gì không hài lòng với nhà chồng, chị không bao giờ thể hiện ra mặt, không nói xấu với người ngoài. Chị đợi lúc phù hợp chia sẻ với anh để anh điều không kêu ca khi cuối tháng nào lĩnh lương anh cũng nhắn tin thông báo đi nhậu. Chị nghĩ đàn ông thích nhậu vì có tí men dễ tán phét chuyện thời sự, kinh tế trong nước, nước ngoài, giống như chị em thích tụ tập tám chuyện, đi shopping, tháng đôi lần không phải vấn đề lớn. Chị dặn anh “Uống biết điểm dừng, anh đừng uống say đi đường không an toàn, cũng đừng về quá khuya, gọi cửa em mất ngủ, hàng xóm thêm lời dị nghị”. Anh khen chị dễ tính nhất trong đám vợ bạn sống vợ chồng hạnh phúc, chỉ mỗi điều lấy nhau được năm chị chưa có bầu, bố mẹ hai bên giục vợ chồng chị sớm sinh con cho có cháu bế cháu bồng, tuổi hai vợ chồng không ít nữa. Chị biết phụ nữ không nên sinh con đầu sau tuổi 30, càng có tuổi người phụ nữ sinh nở càng khó. Đi khám bác sĩ nói anh bị tinh trùng loãng nên đậu thai khó. Chị cùng anh đi chữa chạy ở bệnh viện không có kết quả, tâm lý anh có phần buồn chán, chị động viên “Em xem báo có thầy thuốc giỏi chữa khỏi cho rất nhiều người, em lấy cho anh vài thang uống xem sao. Anh lạc quan lên, vợ chồng mình sớm có con thôi”. Chị vất vả ngược xuôi tìm thầy cắt thuốc, sắc cho anh. Chị giấu không nói với ai về bệnh của anh, tránh mọi người hỏi han nhiều anh lại thêm suy trời thương, không phụ lòng mong mỏi của hai vợ chồng, chị có bầu, biết tin anh rớm nước mắt. Anh cẩn thận tìm hiểu trên mạng những món bổ cho bà mẹ trong thời kỳ thai nghén, không ngại nấu cho chị ăn. Chị kêu mệt trong người, anh vội tranh làm hết việc nhà nấu cơm, giặt giũ, rửa bát… không cho chị đụng tay việc gì. Anh đếm từng ngày chờ con gái nhỏ chào đời. Nhìn anh, trong lòng chị lâng lâng niềm hạnh phúc khó gái nhỏ ra đời, chi tiêu trong gia đình tăng lên gấp bội. Chị lo vun vén cân nhắc hợp lý, chưa khi nào chị cằn nhằn với anh chuyện tiền nong. Chị luôn bảo anh “Hai vợ chồng phải cố gắng phát triển sự nghiệp, công việc tốt mới lo cho con cuộc sống đầy đủ bằng bạn bằng bè được”. Thời gian rảnh, chị trau dồi kiến thức chuyên môn, học hỏi thêm nhiều các kỹ năng mềm... Có năng lực, tinh thần trách nhiệm trong công việc, chị được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng. 30 tuổi chị đã ngồi vào vị trí nhiều người mơ ước, con đường sự nghiệp trước mắt chị rộng mở, còn anh vẫn là nhân viên quèn trong công chị giờ cao gấp 4, 5 lần lương anh, chưa kể các khoản thu nhập ngoài. Chị hiểu đàn ông lòng tự trọng rất cao, muốn mình là cột trụ gia đình, chị tránh nói về lương trước mặt anh, hay họ hàng hai bên. Hàng tháng, dù không cần tiêu đến khoản lương của anh, chị vẫn khéo léo nhắc anh đưa cho chị một phần lương chị lo chi tiêu việc gia đình, phần còn lại anh giữ tiêu vặt. Chị tạo cho anh cảm giác đang đóng vai trò lo cho vợ cho con. Chị chỉ tỏ ra giỏi giang, quyết đoán khi đi làm, còn về nhà, muốn mua sắm đồ đạc có giá trị lớn một chút trong nhà như tủ lạnh, tivi, điều hoà… chị đều trao đổi, hỏi ý kiến anh xem nên mua không, mua của hãng nào thì tốt. Công việc gặp áp lực khó khăn, chị chủ động xin anh lời khuyên dù nhiều lần chị không tìm ra đáp án, chị tạo cho anh niềm tin anh luôn được lắng nghe, được chia sẻ, được vợ tôn trọng, đánh giá cao. Công việc bận rộn, nhiều hôm chị về muộn, chị nhờ anh lo đón con. Về thấy nhà cửa gọn gàng, cơm nước tinh tươm sẵn trên mâm, chị không quên thơm vào má anh một cái và nói “Thành công lớn nhất của người phụ nữ là gia đình hạnh phúc, con cái xinh ngoan, giỏi giang. Đi làm em là ai, thì về nhà em vẫn chỉ là vợ anh, là mẹ của con. Cảm ơn chồng yêu”. Anh nghe chị nói, cười vui vẻ. Bữa cơm gia đình ấm áp, rộn ràng tiếng chất công việc phải ngoại giao nhiều nên chị quan tâm chăm chút hơn đến hình thức, bàn trang điểm chị đặt thêm vài lọ nước hoa, trước đây chưa bao giờ chị dùng. Gái một con trông mòn con mắt, chị đẹp hơn thời con gái. Vợ chồng đi tiệc cùng nhau, bạn bè anh thường chỉ vào chị và trêu “Lấy vợ, phải lấy người như này mới đáng. Đã xinh lại giỏi hết phần chồng...”. Những lúc ấy, chị nắm tay anh thật chặt trước mặt mọi người, vừa cười vừa nói “Nhờ công chồng em hết đấy!”. Anh như nở mày nở nghĩ đàn bà đúng là người giữ lửa ấm, hạnh phúc gia đình nằm một phần không nhỏ trong bàn tay vun vén chăm sóc của người phụ nữ. Chị cũng biết có không ít gia đình vợ kiếm tiền nhiều hơn chồng đã đổ vỡ hạnh phúc, mặc dù vợ chồng vẫn yêu thương nhau. Nếu như những người phụ nữ ấy biết cư xử dịu dàng, khéo léo, hạnh phúc sẽ vuông tròn…

phải lấy người như em truyện